CỤC CỨT KÊNH KIỆU
(Truyện cổ tích)
Ngày xửa ngày xưa đã lâu lắm rồi có một tấm ván nổ lềnh phềnh trên mặt hồ yên lặng. Chính giữ miếng ván, là một cục cứt của thằng mất dạy nào đó ỉa lên.
Lũ tôm cá trong hồ, thì lặn kiếm ăn dưới đáy, không quan tâm đến những gì trên mặt nước. Chỉ có lũ rắn nước là bơi xung quanh miếng ván, mặt hướng lên cục cứt.
Cục cứt lấy làm hãnh diện lắm, vì nó thấy lũ tôm cá và rắn nước đều thấp hèn hơn nó. Trời nắng làm cho nó khô vênh lên. Nó càng vênh, lũ rắn nước càng nhìn nó đầy thán phục.
Mấy con cá nhỏ tò mò bơi qua, một con chợt nói bâng quơ:
- Con gì ngồi trên tấm ván này, trông thật kênh kiệu!
Hai con cá bên cạnh quẫy đuôi tán thành.
Cục cứt nghe thế, tỏ vẻ khó chịu. Nó bèn ra lệnh cho lũ rắn nước. Thế là, bọn rắn nước bèn quây ba con cá nhỏ lại, đòi phạt.
Bầy cá dưới hồ nghe chuyện, nhảy lên cãi loạn xạ. Lũ rắn có vẻ đuối lý, toan lặn xuống nước, chỉ có cục cứt là vẫn vênh lên có vẻ vô can.
Cuộc cãi cọ rồi bỏ chạy của lũ rắn làm nước hồ bắn lên tung tóe. Cục cứt bị ướt nước, mềm oặt và tan chảy một phần xuống nước. Ngay lập tức, nước bốc lên cái mùi đặc trưng cố hữu, tố cáo thân phận của kẻ ngồi trên ván.
Lũ cá thi nhau bịt mũi, lặn sâu xuống nước. Chúng đồng thanh chửi:
- Tiên sư thằng nào ỉa lên ván.
ST.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét